mấy tập sau mới có, chapter tip
Chapter 8 - Phần 1: Đảo chính
'Chỉ vì một lời hứa,
Mà Ngũ Quốc binh biến lao đao.
Chỉ vì một mối thù,
Mà ngàn năm không thể cười thanh thản.
Chỉ vì một tham vọng,
Mà giết chết tình yêu.
Chỉ vì lòng bất trung,
Mà muôn đời phải tự oán thán'.
Bắc ải Gamsan.
Ngày không có mưa nhưng mây đen vẫn vần vũ. Rừng xanh cô liêu và tĩnh mịch, yên ắng và mơ màng. Sương vẫn còn đọng trên những tàn lá khiến cho sự ẩm ướt của không khí càng tăng thêm. Tơ nhện kéo thành những đường trong suốt như thủy tinh vắt qua các cành cây. Bầy én đang bay về phía biển, hối hả, vội vàng; để lại phía sau rừng già cô độc và vắng lặng. Những cây cổ thụ vươn mình vững chãi giữa bầu trời, lớp vỏ sần sùi bao quanh thân bảo bọc cho chúng trong cái lạnh buốt giá quanh năm của mảnh đất rộng lớn này.
Hayate bỗng thấy lo lắng lạ kì khi đứng trên tháp canh quan sát cảnh vật. Cảm giác nao nao và bất an khó tả làm chàng suy nghĩ mông lung. Dường như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng sắp xảy ra mà chàng không thể lường trước được. Đã là cuối mùa hạ, thời gian thái tử đăng quang đang đến gần. Tại sao kẻ đó còn chưa có động tĩnh gì? Hay là những dự đoán của chàng lẫn của hoàng gia đã không chính xác?
Vị tướng quân đảo mắt về phía sau. Từ bên kia biên giới, có một đoàn thương buôn lớn đang di chuyển đến cửa ải. Cũng phải đến gần hai mươi con ngựa, mỗi con thồ hai chiếc vại lớn chứa rượu và hàng chục nô dịch đang nai lưng khuân những kiện hàng. Việc trao đổi hàng hóa như thế không hiếm xảy ra ở cửa Bắc này. Hayate nghĩ có lẽ họ là người của Vân Quốc.
Lính canh đang dừng đoàn người ngựa lại để kiểm tra. Đứng đầu trong số đó là một người đàn ông đã đứng tuổi, ăn mặc sang trọng. Ông ta xuống ngựa, bước đi đạo mạo đến chỗ toán lính và đưa giấy xuất trình.
Ánh sáng ban trưa không rực rỡ nhưng đủ để chàng quan sát những kẻ lạ mặt từ trên tháp cao. Đám nô dịch đứng yên, không hề di chuyển nhưng trao cho nhau những cái liếc mắt đầy ẩn ý. Người đàn ông đứng đầu dường như không quan tâm đến việc làm thủ tục qua ải mà cứ đảo mắt quan sát xung quanh như đang cố ghi nhận địa hình nơi đây. Bất chợt, chàng nhìn thấy thanh kiếm đeo bên hông hắn. Đó là một thanh đoản kiếm dài với hình khắc con rồng màu đỏ nổi bật trên chuôi. Hayate nhíu mày.
Biểu tượng rồng đỏ! Bộ tộc Kurank!
Không thể nào!
Cái ý nghĩ kinh hoàng ấy lướt qua đầu Hayate như một tia chớp nhưng đánh mạnh vào lí trí chàng. Vị tướng quân hét lên với đám lính đứng phía dưới:
-Đóng cửa ải! Nhanh lên! Bọn chúng là quân phiến loạn đấy!
Người lính đang cầm trên tay tờ giấy xuất trình của thương đoàn đưa mắt nhìn Hayate. Rồi như hiểu ra sự việc, anh ta kinh hoàng nhìn về phía bọn chúng.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm trên tay gã đàn ông lướt ngang cổ người lính, để lại một đường cắt dài đầy máu. Anh ta chết ngay lập tức.
Những lính canh khác lui về phía cửa ải đang dần được khép lại. Hayate chạy vội xuống những bậc cầu thang dẫn ra khỏi tháp để tiếp cứu đồng đội nhưng dường như chàng cảm thấy điều gì đó rất lạ. Bọn chúng chỉ có khoảng vài chục tên, vậy mà dám ngang nhiên tấn công Bắc ải với hàng trăm lính canh. Chẳng lẽ, bọn chúng còn giấu quân tiếp viện ở đâu đó. Hay chúng nhờ đến một sức mạnh nào đó để phá cửa thành?
Cánh cửa bị Hayate đá tung, dẫn ra một cuộc đọ kiếm đẫm máu bên ngoài. Chàng rút thanh gươm sau lưng chém thẳng vào những kẻ mặc sắc phục khác màu đứng trước mặt mình. Máu thấm ướt những ngọn cỏ, tanh tưởi phủ lên sắc trắng của hoa dại. Bãi cỏ bị quần nát bởi những xác người ngã xuống. Tiếng gươm đao chạm vào nhau, mùi chết chóc bốc lên nồng nặc khiến cây rừng cũng run rẩy.
Quân triều đình nhờ số lượng mà chiếm thế thượng phong. Sau hơn một giờ, gần như toàn bộ thương đoàn phản trắc đã vùi xác sau cửa ải.
Những lính canh thở hồng hộc sau trận chiến khó khăn bởi kẻ thù dữ tợn và dai dẳng. Tướng quân Hayate đứng tựa lưng vào bức tường. Dường như toàn bộ sức lực của chàng đã bị rút cạn qua trận giao tranh vừa rồi. Bọn người này hoàn toàn không phải là lính đánh thuê hay loại phản binh tầm thường mà chàng tưởng tượng. Rõ ràng chúng đã được huấn luyện rất bài bản, kiếm thuật điêu luyện và rất biết cách làm đối phương kiệt sức.
Kiệt sức!
Hai từ ấy đột nhiên hiện lên trong đầu Hayate như một kết quả tuyên bố chàng đã thua cuộc. Vị tướng quân trẻ mỉm cười cay đắng.
Quân triều đình đã lọt vào cái bẫy tưởng chừng như rất đơn giản. Vào giờ phút đó, cái chết đang đến rất gần.
Từ những chiếc vại lớn thồ trên lưng đàn ngựa vốn đứng im hiền hòa nãy giờ, những kẻ mặc quân phục màu đen với biểu tượng rồng đỏ trên ngực bất ngờ bước ra. Quân số không đông nhưng chắc chắn là rất thiện chiến. Cứ nhìn vào ánh mắt sắc lẻm gai người và cái cách chúng đang vung kiếm lao về phía cửa ải là đã có thể đoán được kết cục trận đấu.
Bọn người vừa giao chiến chỉ là những quân tốt thí mạng nhằm làm tiêu hao sức lực của quân đoàn số năm.
Đây mới thật sự là những sát thủ khét tiếng của bộ tộc Kurank.
Không có ai còn đủ sức chiến đấu.
Cửa ải phía Bắc đã thất thủ như thế.
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Rầm!!!
Thái tử Sasuke đập mạnh tay. Chồng tấu sớ cao ngút để sát mép bàn run lên trước khi đổ xoạc xuống mặt đất. Không một kẻ nào trong chính điện dám lên tiếng bởi sự sợ hãi đã làm họ đông cứng người lại. Tướng quân Asuma dửng dưng đứng tựa lưng vào trụ cột, đưa mắt nhìn bọn người xung quanh và cười khẩy khi buông một câu: “Bọn vô dụng”.
-Vậy là… – Sasuke rít lên – … Bắc ải đã bị bọn phiến loạn kia chiếm chỉ trong vòng hai canh giờ sao? Hayate đã làm cái quái gì vậy?
-Không chỉ có cửa ải, thưa thái tử – Genma lên tiếng nhắc nhở – Cả Bắc Thành Shimoss cũng đã nằm trong vòng kiểm soát của bọn chúng.
Sasuke liếc nhìn Genma bằng con mắt sắc lẻm như muốn bảo anh ta đừng-có-thêm-dầu-vào-lửa nhưng rốt cuộc, chàng chỉ nhận được cái nhún vai đầy lạc quan của viên cận tướng.
Máu trong người vị thái tử dường như dồn hết lên mặt khiến chàng cảm thấy mình muốn vỡ tung. Nắm tay chàng siết chặt như muốn bóp nát cả tay vịn của chiếc ghế. Bắc ải bị đánh bại công khai chẳng khác nào một sự sỉ nhục với Lôi Thành lừng lẫy, là lời thách thức của bộ tộc mọi rợ Kurank gửi đến cho hoàng gia Uchiha cao quý. Chưa bao giờ Sasuke để sự phẫn nộ của mình lộ rõ ra ngoài như lúc này.
-Ta sẽ dẫn quân đoàn Nakkmi đến Shimoss tham chiến – Chàng đột ngột lên tiếng, đôi mày cương nghị thả lỏng khỏi nét cau có nãy giờ. Màu đỏ trong đôi mắt dấy lên những toan tính kín đáo.
Đám đại thần xôn xao bàn tán. Chính điện chẳng mấy chốc mà trở nên ồn ào, náo nhiệt. Có người lo lắng cho thái tử và đất nước, cũng có kẻ mưu toan trục lợi mà không mong chiến thắng sẽ về tay hoàng gia. Đương nhiên, những ý nghĩ đen tối ấy chỉ núp bóng sau cái vẻ bề ngoài trung thành tận tụy và ẩn sâu trong cái mặt nạ lo toan đầy giả tạo ấy là sự phản trắc khôn lường. Đáng buồn thay cho lòng người bạc bẽo. Triều đại nào cũng có những kẻ bất tài và bất trung.
Genma mỉm cười khi quan sát một trăm vị đại thần. Dường như người thanh niên này có đôi mắt nhìn thấu cả thế gian và phân rõ thiện, tà, oán, hận. Chàng quay mặt nhìn thái tử tôn quý rồi khẽ gật đầu.
-Việc lấy lại thành Shimoss có lẽ sẽ mất vài ngày – Sasuke chống tay lên bàn, tiếp tục nói – Cũng như những lần trước, tể tướng sẽ thay ta lo việc triều chính. Có ai phản đối gì không?
Chàng nhướng mày nhìn xung quanh. Im phăng phắc, không một tiếng nói
-Thế thì tốt – Sasuke bỗng nhiên bật cười một cách khó hiểu – Hôm nay bãi triều sớm.
Các đại thần cúi chào tôn kính khi vị thái tử bước qua. Vứt bỏ nụ cười ban nãy, khuôn mặt chàng trở nên lạnh lẽo như mọi ngày, có thêm vào một chút bất an. Ngược lại, tướng quân Asuma đi sát phía sau lại mang vẻ mặt lãnh đạm như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Ở giữa những kẻ mặt sắc phục màu xanh dương kia, có một đôi mắt hổ phách sáng rực và một khuôn mặt xám tái mỉm cười hài lòng.
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
-Vậy là… – Sakura ngập ngừng – … chàng sẽ đi ngay ngày mai sao?
Thái tử khẽ gật đầu. Đôi mắt đẹp đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lá phong khẽ đung đưa, cất lên khúc hát trầm luân ngàn năm với gió. Thời tiết hôm nay ấm áp lạ thường, dường như đất trời đang cố níu kéo chút ánh nắng hiếm hoi cuối mùa hạ để chuẩn bị cho một cuộc chuyển giao với nữ thần mùa thu lạnh giá. Tuy vậy, gió thổi vẫn mang theo cái lạnh tê tái, hanh khô.
Sasuke hướng ánh nhìn về người con gái trước mặt mình. Từ bao giờ nàng không còn mỉm cười tỏa nắng như những ngày thơ bé? Từ bao giờ nàng mất đi vẻ tươi vui và tràn đầy sức sống như khi họ gặp nhau lần đầu tiên? Từ bao giờ những toan tính, âm mưu che lấp phần thánh thiện trong nàng như mây đen bao phủ vầng nhật nguyệt?
Và đã từ bao giờ, nàng trở nên trầm lặng và u uẩn như những cơn mưa rào bất tận của mùa thu?
Hay vì Sasuke đã không hiểu rõ nàng như chàng vẫn tưởng nên mới có sự thay đổi lớn lao này?
Một thoáng, Sasuke đã cảm thấy thương cảm thay cho nàng công chúa bất hạnh ấy. Nàng quá mỏng manh, quá yếu đuối, quá mơ màng giữa cuộc sống hiện thực đầy khắc nghiệt. Nhưng chàng có kế hoạch của riêng chàng. Kế hoạch đó đã được nhen nhúm, đánh đổi bằng sinh mạng cùa cả gia tộc Uchiha hùng mạnh. Vì Lôi Quốc, chàng có thể làm tất cả mọi thứ dù cho tàn nhẫn đến đâu. Và bước đầu tiên trong cái kế hoạch thống trị ấy chính là lôi nàng vào cuộc chơi tàn nhẫn này, đẩy nàng ra khỏi vòng tay người anh mà nàng yêu thương nhất. Chàng vốn là người tàn nhẫn hơn cả thượng đế.
Nếu muốn trách, hãy trách tại sao nàng lại sinh ra là người của hoàng tộc Haruno, và hãy trách tại sao mười năm trước nàng lại bắt chàng hứa cái lời hứa viển vông, thơ dại ấy.
Giá mà Sakura tham vọng hơn một chút, giá mà nàng đừng sống trong quá nhiều tình cảm yêu thương từ thưở bé thì giờ đây nàng đã không hụt hẫng, chơi vơi giữa hoàng cung lạnh lẽo của một đất nước băng giá xa xôi này.
Sakura chạm nhẹ những đầu ngón tay lạnh buốt vào má như cố tìm kiếm chút hơi ấm từ gương mặt trắng tái của mình. Lòng nàng lo lắng, bất an mà chính nàng cũng không hiểu vì sao. Có lẽ là từ khi biết Sasuke sắp dẫn quân đi chinh phạt bộ tộc Kurank để lấy lại thành biên giới Shimoss giàu có. Tại sao những cuộc binh biến tàn khốc không bao giờ chấm dứt? Rốt cuộc, chỉ có binh sĩ và nhân dân là những người đáng thương nhất mà thôi.
Còn kẻ lần trước muốn ám hại nàng, rốt cuộc hắn là ai? Khi không có Sasuke bên cạnh nàng, liệu nàng có còn gặp nguy hiểm?
-Nàng đang lo lắng gì à? – Sasuke bất chợt lên tiếng. Đôi mắt chàng sâu thẳm gợi cho người ta cảm giác không thể che giấu được điều gì.
-Liệu thái tử có gặp nguy hiểm không? – Sakura bật lên câu trả lời không cần suy nghĩ – Ý tôi là… tộc Kurank nổi tiếng có những sát thủ tàn bạo. Liệu…
Tiếng cười của Sasuke cắt đứt câu nói dang dở của nàng. Chàng ngả người về phía sau, bàn tay di mân mê những hoa văn trên chiếc bàn cổ.
-Vậy nàng đã bao giờ nghe đến tiếng tăm của quân đoàn Nakkmi chưa?
Đôi mắt xanh lục của Sakura mở to như đang chờ đợi lời giải thích rõ ràng hơn. Một nữ tì tiến đến rót vào chiếc tách của nàng một ít trà dậy hương sen thơm ngát rồi lặng lẽ rút lui ra ngoài.
-Có lẽ nàng chưa biết thật, Sakura – Thái tử thong thả nói, những đường nét nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt khôi ngô – Nakkmi là quân đoàn số một, cũng là quân đoàn mạnh nhất trong số năm quân đoàn trấn giữ Lôi Quốc. Nó còn được mệnh danh là “đạo quân bất khả chiến bại”, chưa bao giờ biết đến mùi thương vong dù là trên bất cứ sa trường khốc liệt nào.
Sakura đột nhiên cảm thấy lạnh buốt. Mắt nàng mở to nhìn người ngồi trước mặt mình đầy nghi hoặc nhưng vẻ mặt không hề có chút đùa giỡn của chàng đã hoàn toàn thuyết phục nàng. Lôi Quốc thật sự tồn tại một đội quân mạnh đến mức đó sao? Vậy là Hỏa Quốc của nàng và các nước lân bang đã bị đặt dưới một giàn giáo sắc lẻm trong suốt bao nhiêu năm qua mà không hề hay biết.
Mồ hôi túa ra từ bao giờ khiến bàn tay Sakura ướt đẫm. Nàng cố hết sức để có thể ngồi thẳng lưng trong khi nét mặt hoàn toàn không biểu lộ những suy nghĩ trong đầu.
-Nàng đừng quá lo lắng – Sasuke nói với vẻ mặt bình thản – Cuộc chinh phạt này không nguy hiểm như nàng nghĩ đâu. Đơn giản, nó chỉ là việc kéo quân đánh chiếm lại thành Shimoss và đẩy lũ người không biết tôn ti trật tự kia về đúng chỗ của chúng mà thôi.
Sakura đưa bàn tay lên miệng, khẽ mỉm cười và thầm ái ngại cho sự tự tin có thừa của người chồng tương lai. Dù chẳng yêu thương gì chàng nhưng nàng vẫn không khỏi bất an. Có lẽ, nàng đang dần dần biến thành một thần dân Lôi Quốc thật sự chăng? Lo lắng cho vị minh quân sắp ra sa trường. Chỉ có thế mà thôi. Không hơn không kém. Sakura tự biết giới hạn phải đặt ra cho chính bản thân mình, bởi nàng vẫn còn nghĩa vụ phải hoàn thành với đất nước. Dù sao, chính nàng đã chấp nhận cuộc sống mạo hiểm và khó khăn này.
-Thật ra thì – Sasuke trầm ngâm – Quân đoàn Nakkmi đã xuất kích từ lâu rồi.
Chàng nhếch miệng cười khi nhìn khuôn mặt Sakura cau lại vì khó hiểu. Những lúc ấy, trông nàng nghiêm nghị chẳng khác gì nữ quan Kurenai.
-Rồi nàng sẽ biết thôi. Đó là một kế hoạch tuyệt mật – Thái tử đáp mà khuôn mặt chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc để nàng có thể suy đoán.
Điều Sakura có thể chắc chắn bây giờ là cái kế hoạch giành lại thành Shimoss của chàng trai này không hề đơn giản chỉ là dẫn quân chinh phạt như nàng vẫn nghĩ. Và hơn hết, có lẽ nàng sắp được chứng kiến khả năng dụng binh mà người đời hết lời ca ngợi của vị hôn phu uy quyền nhất Lôi Quốc – Uchiha Sasuke.
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Mưa lất phất trong ngày khởi binh. Đất trời tăm tối, không một vạt nắng. Mái tháp cong vút mà liêu xiêu, buồn bã như người thiếu nữ khô héo tiễn chinh phu ra trận. Lá cờ màu xanh có hình con chim ưng với đôi mắt đỏ rực được một vị tướng nâng lên cao. Đoàn quân tinh nhuệ xếp thành những đường thẳng ngay ngắn trước sân rồng. Những đôi mắt lo âu, những khuôn mặt u sầu giấu sau tấm giáp sắt, những tâm hồn lãng du bị bó buộc vào cuộc chiến tranh khốc liệt. Ai sẽ bình an trở về? Ai sẽ nằm lại dưới những tấc đất thấm đầy máu của chính mình và của đồng đội?
Tại sao con người không thể sống với nhau bằng niềm tin và hy vọng? Tại sao tham vọng của các bậc quân vương ngàn đời vẫn bùng cháy như ngọn lửa không tài nào dập tắt?
Câu trả lời cuối cùng được nữ thần vận mệnh thả lửng vào hư vô, không tài nào nắm bắt được. Chỉ có mưa bụi là gào thét dữ dội như đang bất lực ngân lên bàn kinh cầu hồn cuối cùng.
Sasuke ngồi trên con ngựa màu đen, đứng đối diện với quân lính, đầu đội nón giáp có đính chiếc lông phượng hoàng trắng muốt và trên tay là thanh kiếm nạm ngọc kiêu hãnh. Kế bên chàng là tể tướng Orochimaru trong bộ lễ phục màu xanh dương quen thuộc và khuôn mặt đang cố giấu đi sự hài lòng thấy rõ. Đôi mắt thái tử đảo xung quanh rồi dừng lại ở tướng quân Asuma. Thoáng chốc, khuôn mặt chàng giãn ra hài lòng với những kế hoạch đã được sắp xếp sẵn với sự giúp đỡ của những cận tướng trung thành.
Thời khắc quyết định sự trường tồn của hoàng gia Uchiha đã đến. Cũng là lúc để thử thách dành cho tân thái tử phi chính thức bắt đầu dưới sự giám sát của một trong những người có địa vị cao nhất Lôi Thành. Tân nương mà thái tử đã lựa chọn sẽ phải trải qua những thử thách khắc nghiệt này một mình, không có bất kì sự giúp đỡ nào cả. Và trận đánh thành Shimoss sắp tới đây sẽ là bước đệm để chàng chính thức ngồi lên chiếc ngai vàng vốn đã bỏ trống từ lâu. Cả hai sẽ cùng phải cố gắng hết sức mình.
Tiếng trống vang lên như sấm bao trùm khắp đại nội báo hiệu giờ lành đã đến. Sasuke thở sâu, chàng đưa bàn tay phải nắm chặt thanh kiếm lên cao rồi hét lớn:
-Xuất binh!
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Sakura nắm chặt bàn tay từ trên tòa tháp cao nhìn đoàn quân áo xanh dần dần tiến về phía cổng Bắc. Đôi mắt nàng đăm chiêu, tĩnh lặng khi nhìn vào bóng dáng kiêu hùng đang dẫn đầu với dáng vẻ uy nghi, mạnh mẽ như một vị thần mà lòng không khỏi bất an. Đất nước nàng, quê hương nàng. Một ngày nào đó, nàng sẽ lại phải tiễn chàng ra trận, mà biết đâu sa trường lúc đó sẽ chính là thành Konoha mà nàng kính yêu còn hơn cả mạng sống. Nàng cần phải làm cái gì đó để ngăn chặn tất cả những chuyện không hay trước khi quá muộn.
Nàng công chúa bước vội về thư phòng. Gió lùa qua ô cửa sổ làm lung lay đóa trà mi đỏ thắm. Nhánh phong run rẩy qua những tàn lá, lớp vỏ xù xì dần bóc trần ra trong cái thời tiết hanh khô khắc nghiệt. Tay nàng run run khi đặt bút viết những nét chữ vào tờ giấy trắng trên bàn, trong khi tâm trí không ngừng suy nghĩ và cân nhắc, đắn đo. Cuối cùng, Sakura thở dài, gấp tờ giấy lại một cách ngay ngắn rồi buộc lại bằng một sợi chỉ đỏ. Nàng tiến về phía góc phòng, nơi có con chim bồ câu trắng đang vỗ cánh phành phạch trong chiếc lồng lớn bằng tre. Nhẹ nhàng, Sakura mở cánh cửa nhỏ xíu ra và ngay lập tức, con chim đậu lên mu bàn tay nàng như một thói quen đã tập từ trước.
Sakura mỉm cười, vuốt nhẹ những sợi lông mềm mượt đẹp đẽ rồi buộc mảnh giấy có sợi chỉ đỏ vào chân con vật trước khi bước ra gần cửa sổ.
-Chuyển giúp ta lá thư này đến cho Naruto nhé! – Nàng thì thầm khe khẽ.
Con chim bồ câu trắng muốt đảo một vòng quanh tòa tháp như muốn từ biệt chủ nhân rồi nhằm hướng thành Konoha mà sải cánh.
Sấm chớp nổi lên đằng đông.
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Chapter 8 - Phần 2: Động tác giả
'Đau thương thay khi thành đô loạn lạc. Uất hận thay khi máu người chảy thành sông.
Căm hờn thay khi ngoại bang xem thường vương tộc.
Tiếc thương thay cho những ai bỏ mạng vì tham vọng đế vương.
Để nhân dân yên ổn, để trăm họ thái bình, chút hy sinh này đã thấm vào đâu. Để hoàng triều trường tồn vĩnh viễn, vài vạn quân bỏ mạng thì đã là gì'.
Bắc Thành Shimoss.
Khung cảnh điêu tàn bao trùm lên tòa thành rộng lớn và giàu có. Màu ngói nâu thẳm xa vắng trong màn đêm tĩnh lặng. Sương xuống không xua đi nổi cái mùi tanh tưởi của máu người và súc vật. Xác binh lính giữ thành chất từng đống với đôi mắt trắng dã kinh hoàng không kịp nhắm như tố cáo sự tàn bạo và tang thương. Tháp canh cao nhất bị tàn phá nặng nề, gạch đá vỡ vụn rơi vương vãi dưới nền đất lạnh giá. Chiếc chuông đồng lớn nằm lăn lóc với những vết nứt dài sâu hoắm.
Shimoss rộng lớn đã bị quân Kurank tàn bạo phá hủy chỉ trong vòng hơn hai canh giờ ngắn ngủi. Và đám quân mọi rợ kia đang hiên ngang bước đi trên những con đường rải đá tuyệt đẹp như thể chúng chính là chủ nhân của nơi này trong khi bàn tay tội lỗi quật roi vun vút vào những người dân vô tội – nay đã trở thành nô lệ thấp kém. Tiếng than khóc ai oán vang lên thấu suốt màn đêm, xuyên qua cánh rừng già nơi biên giới làm xao động cả đất trời.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ đau thương của đường phố, dinh Tổng trấn sáng rực ánh đèn và mùi rượu thịt bốc lên ngào ngạt. Quân Kurank đã chọn nơi đây làm đại bản doanh ăn mừng chiến thắng. Những chiếc bàn gỗ kê đều tăm tắp trong đại sảnh, những vò rượu lâu năm thơm lừng được lấy từ dưới hầm lên, những đĩa thức ăn thơm ngon làm từ số lương thực mà chúng đã cướp đoạt của bách tính khốn khổ. Tất cả đều được tận dụng để ăn mừng chiến công hạ thành Shimoss lừng lẫy mà chúng vừa thực hiện.
Ngồi trên chiếc ghế cao nhất là một người thanh niên còn khá trẻ nhưng phong thái toát lên sự ngạo mạn khôn cùng. Anh ta choàng chiếc áo làm bằng lông chồn xám, đôi mắt màu mận chín lướt nhìn xung quanh với một sự thỏa mãn rõ rệt trong khi bàn tay rắn chắc khẽ nhịp nhịp theo tiếng nhạc. Đó là Kin Enato, con trai cả của tộc trưởng tộc Kurank, người đã chỉ huy trận đánh sáng nay và chính chàng cũng là người đã nghĩ ra mưu kế giấu sát thủ trong những chiếc vại rượu để đưa tới thành công mỹ mãn này.
Một nụ cười thích thú nở ra trên khuôn mặt chai sạn vì nắng gió. Một sự tự mãn thường có nổi lên ở những chàng trai bốc đồng mới lần đầu xông pha trận mạc. Mùi rượu nồng tăng thêm hưng phấn, làm tâm trí chàng như lâng lâng. Thành Shimoss bị đánh bại quá dễ dàng khiến chàng không khỏi đặt ra những nghi vấn nhưng cho đến tận bây giờ, tin tức từ Lôi Thành báo đến quân viễn chinh chỉ vừa mới xuất phát, vậy là thời gian cho tể tướng hành động vẫn còn thừa. Uchiha Sasuke, cho dù hắn có tài giỏi đến mấy cũng phải mất một ngày nữa để đến được Bắc Thành này, đến lúc đó mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất. Không chừng, quân đoàn số một chưa kịp đến Shimoss thì cái ngai vàng ở hoàng triều đã đổi chủ rồi cũng nên. Giương đông kích tây, Orochimaru quả là một kẻ khó lường. Nghĩ đến đó, chàng trai Kurank uống cạn chén rượu sau tiếng cười ngạo nghễ trước con mắt kính phục của các tướng lĩnh.
Đoàn ca nữ từ phía sau tấm rèm uyển chuyển bước vào, tất cả đều vận y phục màu đỏ rực rỡ, khăn voan che kín khuôn mặt và cầm trên tay cây đàn tì bà màu nâu khắc hình rồng thiêng. Những ngón tay trắng muốt lướt nhẹ trên sợi dây mỏng tang làm âm thanh phát ra trong vút như tiếng suối chảy. Tiếng rinh rinh của những chiếc chuông đồng nhỏ xíu đính trên đôi hài lấp lánh vang lên sau mỗi bước đi nhẹ như lướt trên mây. Đại sảnh lộng lẫy trong vũ điệu nhẹ nhàng mà dứt khoát, mơ màng mà sống động. Hư thực lẫn lộn. Chẳng mấy chốc mà mùi chết chóc tan biến hết, chỉ còn lại xạ hương từ những vũ công xinh đẹp quấn chặt lấy lòng người.
Tiếng đàn nhỏ lại dần dần nhưng tiết tấu thì ngày càng nhanh. Vũ công múa chậm lại, di chuyển sang hai bên và nhẹ nhàng xoay người tung lên trần nhà vô số cánh hoa đỏ thắm. Từ phía sau, một cô gái trong bộ váy áo lộng lẫy xuất hiện, tiến về chính giữa. Cũng như những người khác, nàng ta giấu kín khuôn mặt bằng chiếc khăn trùm mỏng thêu kim tuyến nhưng với đôi mắt nâu sâu thẳm lấp lánh hơn cả những vì sao và nụ cười liêu trai thấp thoáng trên đôi môi bị che khuất, cô gái trẻ đã tự tố cáo dung nhan của mình với chủ tướng Kin Enato – kẻ nãy giờ vẫn mê mẩn nhìn ngắm bọn vũ công như con thú hoang rình mồi.
Cô nàng đứng giữa đại sảnh, đưa mũi chân nhỏ nhắn lướt một vòng tròn trên nền gạch sáng bóng. Đôi tay trắng muốt nâng lên cao, vẽ vào không khí những đường cong huyền hoặc bằng mười đầu ngón tay thanh mảnh. Thân hình nhỏ bé và linh hoạt dường như là lợi thế để nàng nhảy múa nhẹ nhàng như một con thiên nga. Làn tóc mây bay trong làn gió, tỏa ra mùi mộc lan thơm lừng. Tà áo bay phất phơ đầy thơ mộng, xoay tròn sau mỗi bước chân khiến những viên ngọc đính trên đó tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến rực rỡ. Đôi tay khéo léo thực hiện những động tác phức tạp, mềm dẻo và tuyệt đẹp khiến không ai có thể rời mắt. Kin Enato ngả người về phía lưng ghế, mỉm cười thích thú.
Nàng vũ công diễm lệ e thẹn nhìn về phía chủ tướng. Chỉ một cái chớp mắt ẩn ý từ người đẹp, chàng đã ra lệnh mời cô ta về phòng ngủ đêm nay trong sự tiếc nuối của các tướng sĩ vẫn còn đang ngây ngất phía dưới.
Không hiểu là do men rượu nồng hay do bị vũ điệu của những mỹ nhân làm quay cuồng đầu óc mà không một ai trong số những kẻ tàn bạo kia nhận ra khóe môi cô vũ nữ kì lạ đang nhếch cười, nụ cười đóng dấu vào bản án tử hình đã được tử thần soạn sẵn cho bộ tộc Kurank ngạo mạn.
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Tiếng bát rượu chạm vào nhau lách cách, tiếng tung hô đầy thách thức và hoan hỉ, tiếng lè nhè của những kẻ say sưa quá chén, tiếng nhạc trầm bổng từ những cây đàn đá cứ hòa lẫn vào nhau nhưng không đem lại chút sức sống cho những con đường thấm đầy máu tươi. Dân thành ngồi túm tụm bên những ngọn lửa bập bùng yếu ớt khi mà nhà cửa phần lớn đã bị phá nát hoặc bị chiếm dụng là chỗ ngủ cho ngoại bang. Không lương thực, không nước uống, họ cứ thế tựa vào nhau để vượt qua cái lạnh thấu xương của đêm tối trong khi bọn xâm lăng đang chè chén no say ngay bên cạnh.
Con đường đá u buồn trong đêm. Gió lao xao trên tán cây lớn. Đèn lồng đỏ nằm dưới nền đất lạnh thiếu sinh khí. Chim báo tử kéo nhau bay từng đàn, hạ cánh xuống những nóc nhà lẻ loi. Vài tên lính Kurank khật khù dìu nhau tuần tra mà gương mặt đỏ gay, tay ôm vò rượu thơm nức. Có gì phải lo lắng đâu. Dân thành đã bị trấn áp, binh lính giữ thành cũng đã bị giết sạch, xác vẫn còn chất đầy phố. Triều đình không kịp ra tay. Kế hoạch đảo chính của kẻ đồng minh đã sẵn sàng. Cuộc chiến này vốn đã phân rõ thắng bại. Ngay cả chủ tướng trẻ đáng kính giờ này chắc cũng đang ôm ấp vài cô vũ nữ xinh đẹp trong tay, hơi sức đâu mà để ý mọi chuyện. Binh biến là chuyện lâu dài. Nay ta cứ thỏa sức ăn mừng chiến thắng để khỏi phí công lao đã bỏ ra.
Trong một con ngõ nhỏ khuất sâu một góc thành, ánh sáng mờ đục từ những ngọn đuốc không xua nổi bóng tối đen đủi. Hai bóng người cao to mặc quân phục rồng đỏ tựa vào nhau mà bước đi liêu xiêu, ngất ngưởng. Chúng trò chuyện bằng cái giọng lè nhè, nhão nhoét và đôi mắt thì cứ chực díp lại.
-Này… hức… hức… rượu ở… hức… đây… ngon nhỉ! – Tên có mái tóc đen buộc sau gáy nói một cách khó khăn.
-Ừ… – Tên còn lại gật gù đồng tình, cái đầu cứ chốc chốc lại gật xuống.
Cả hai di chuyển chầm chậm. Đến đầu ngõ, một tên đưa chiếc bình trên tay lên miệng và tu một hơi dài. Còn lại, hắn ném bình qua cho đồng bọn. Tên này uống cạn rượu trong đó rồi ném mạnh bình xuống đất, vỡ tan.
-Giá mà… hức… có thêm… vài bóng hồng… thì… hức… tốt nhỉ – Hắn thì thào, miệng cười ranh mãnh.
-Chính... xác! – Tên tóc đen phụ họa – Mà sao… hức… cái thành này… hức… toàn là bọn… gần đất xa trời… hức… thế nhỉ?!? Được cái đám… vũ nữ… hức… thì... các tướng quân… gom cả… Làm lính lác… thiệt thật!
Bịch!!!
Tiếng động khô khốc vang cùng lúc cả hai té sấp xuống đất. Chiếc nắp cống bị cơi – thủ phạm gây ra cú ngã vừa rồi văng ra xa, lăn tròn trên nền đất. Đau điếng đến tỉnh cả rượu, một tên quát ầm lên:
-Chết tiệt! Thành quách gì mà toàn cống ngầm không thế hả?
-Đồ ngu! – Tên tóc đen cốc mạnh vào đầu đồng bọn – Lôi Quốc một năm có chín tháng mưa, không có nhiều cống xả để nước ngập hết nhà cửa à? Thôi, đậy nắp cống lại kẻo tối có thằng nào say lại ngã xuống đó thì khốn.
Tên lính Kurank lom com đứng lên mà đầu óc xây xẩm. Hắn bước đến chỗ cái nắp đang nằm ườn trên mặt đất, nhặt nó lên rồi tiến về phía miệng cống đang hở toác hoác. Chợt dường như cảm thấy có điều gì là lạ khi nhìn xuống khoảng không đen ngòm phía dưới, hắn lắp bắp:
-Này, có cái gì ở đây lạ lắm mày ạ!
-Lạ gì? – Tên còn lại đang nằm ườn dưới đường, đáp bâng quơ không có vẻ gì là chú ý.
Bỏ qua thái độ dửng dưng của đồng bọn, hắn cúi đầu vào miệng cống, cố xác định rõ cái điều mình đã nhìn thấy nhưng không dám tin.
-Trời ơi!!! AAAAAAAAA!!!
Tiếng kêu thất thanh đánh động tên đang nằm. Hắn bật dậy theo phản xạ và đảo mắt về phía cống ngầm nhưng kì lạ thay, tên đồng bọn đã biến mất như bốc hơi khỏi mặt đất, hoàn toàn không để lại dấu vết gì trừ chiếc nắp kim loại đang nằm yên trên nền đá lạnh lẽo. Nuốt nước bọt và thu hết can đảm, hắn đứng dậy gọi:
-Này, mày đâu rồi? Đừng có đùa tao thế chứ?
Khuôn mặt hắn chợt đông cứng lại, mồ hôi bết ra ướt cả tóc khi hắn nhìn thấy những giọt chất lỏng vương lại trên miệng cống. Trong ánh sáng mờ mờ, bàn tay hắn quệt vào thứ nước sệt sệt đen đen ấy và không khó khăn gì để xác định đó chính là máu người.
Không có thời gian để hắn kịp trấn tĩnh và suy xét mọi việc, một bàn tay vươn từ dưới cống lên kéo tuột hắn xuống dưới. Ngay sau đó, tiếng thét kinh hoàng vọng lên qua các tầng đất và máu tươi nhuộm đỏ dòng nước ngầm chảy ra sông Raiya.
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Hoàng cung Lôi Quốc – Bắc Ly cung.
Sakura chấm cây bút lông vào nghiên mực, trải tờ giấy trắng phủ kín mặt bàn. Nàng vén tay áo, quệt lên mặt giấy tinh khôi những đường nét cong, thẳng vô hồi. Hoa anh đào, cây cầu nhỏ bắc qua con suối ở ngự hoa viên, con chim vàng oanh vẫn thường đậu trên những nhánh trúc. Tất cả những gì gợi cho nàng nhớ về Hỏa Quốc đều được nàng vẽ lại bằng tất cả sự yêu thương, nuối tiếc. Sakura đang ở căn phòng trên tòa tháp cao nhất Bắc Ly cung của thái tử Sasuke theo yêu cầu của chàng chỉ một giờ trước khi xuất binh với lí do nơi này sẽ an toàn hơn hậu cung và chàng không muốn nàng bị ám sát khi cả hai còn chưa thành vợ chồng. Do đó, không mấy người trong hoàng cung biết được sự chuyển đổi này.
Sasuke thật kì lạ! Sakura biết điều này từ lâu nhưng nàng không khỏi ngạc nhiên khi biết chàng đã sai nữ tì trang trí lại toàn bộ Bắc Ly cung theo phong cách hoàng cung ở Hỏa Quốc. Chiếc gối với những tua ren màu trắng, tách trà màu xanh có những cánh hoa hồng phớt dịu dàng, bộ tranh tứ quý tuyệt đẹp treo trên tường, cửa sổ rộng và phía dưới là khu vườn xanh tươi… Chàng làm vậy vì lí do gì? Hay đơn thuần chỉ là để nàng cảm thấy vui vẻ và ấm áp? Dù sao, nàng cũng yêu thích nơi này hơn là hậu cung tẻ nhạt và nàng cảm ơn chàng rất nhiều về điều đó.
Có tiếng lao xao bên ngoài khiến Sakura dừng bút. Nàng mở tung ô cửa sổ, vén tấm rèm và nhìn xuống. Binh lính không rõ từ đâu đang đang dàn quân khắp đại nội. Có vẻ đó là quân của chư hầu hoặc đại quan nào đó chứ số binh lính còn lại của hoàng gia sau khi quân đoàn Nakkmi xuất kích không thể đông như vậy. Kì lạ hơn là họ đang chặn mọi lối ra vào chính điện với các cung khác. Không ai được phép ra vào mà không có lệnh.
Sakura nhíu mày. Nàng mở cửa chính và định bước ra ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra nhưng ngay lập tức bị chặn lại bởi một toán lính canh.
-Các ngươi tránh ra! – Nàng gằn giọng ra lệnh.
-Xin lỗi công chúa – Một tên nhã nhặn nói – Thái tử điện hạ lệnh cho chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho công chúa. Vì vậy, xin người hãy ở yên trong đây.
-Ngươi không biết mình đang nói gì đâu. Tránh ra đi, ta muốn biết chuyện gì xảy ra ngoài kia – Sakura tức giận nói, nàng cảm thấy mình bị xem thường bởi đây chẳng khác nào giam lỏng nàng.
-Công chúa thứ lỗi – Bọn lính vẫn kiên quyết lắc đầu.
Nàng bực bội đóng sầm cánh cửa. Sự khó chịu, bức bối cứ dâng lên và cảm giác bất an lại tràn về. Nàng lại nhìn xuống cửa sổ, cố gắng sắp xếp những điều kì lạ này để tìm ra câu trả lời. Trong thành này, có ai ngoài thái tử là có thể điều động quân nhiều đến như vậy. Chỉ có đại tể tướng mà thôi. Nhưng hắn điều binh bao vây đại nội để làm gì chứ?
'-Nữ quan, tể tướng Orochimaru là người như thế nào?
-Thông minh, tài giỏi, tham vọng, mưu lược nhưng có chút gian xảo, không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Đó là nhận xét khách quan của riêng tôi'.
Sakura đặt tay lên miệng nhưng vẫn không ngăn nổi tiếng kêu kinh ngạc với suy nghĩ vửa nảy ra.
Orochimaru!
Đảo chính!
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Một buổi tối như bất cứ buổi tối bình thường nào khác ở Lôi Thành. Gió vẫn cứ thổi mạnh. Đường phố vẫn cứ bình lặng, yên tĩnh. Không một thần dân nào biết được những biến cố khủng khiếp đang diễn ra trong hoàng cung.
Đại nội sáng rực bởi hàng trăm bó đuốc đang hừng hực cháy. Binh lính của dinh tể tướng đã phong tỏa mọi ngã đường dẫn vào hoàng thành. Các cung nữ bị dồn vào lãnh cung, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Cận vệ hoàng gia nhận được mệnh lệnh tối thượng của tể tướng phải giữ nguyên vị trí, không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì bởi đây chỉ là một cuộc “tập trận nhỏ” nhằm ứng biến nếu chẳng may thái tử không thể ngăn tộc Kurank kéo quân vào Lôi Thành. Họ đâu biết tất cả chỉ là một vở kịch được dàn dựng khéo léo của đại tể tướng nhằm công khai dẫn quân bao vây hoàng cung, phế truất thái tử với sự hậu thuẫn của đám đại thần ngu muội và tham lam. Vận mệnh hoàng gia Uchiha đang như ngọn đèn dầu treo lơ lửng trước gió.
Trong chính điện, Orochimaru ngồi ung dung trên chiếc ngai vàng, bên ngoài là một hàng dày đặc quân lính của hắn canh gác. Đôi mắt hổ phách lóe lên sự nóng lòng và có phần mất kiên nhẫn. Những ngón tay xương xương của hắn khua nhẹ trên tay vịn chiếc ghế như đang ngóng chờ điều gì. Từ bên ngoài, một tên lính chạy vào, kính cẩn quỳ xuống trước mặt hắn rồi nói:
-Thưa tể tướng, chúng thần đã lục soát toàn bộ hậu cung nhưng hoàn toàn không tìm thấy công chúa Sakura.
Bàn tay Orochimaru siết lại, hắn nén giọng giận dữ:
-Bọn ăn hại! Chỉ là một con bé con mà các ngươi cũng tìm không được. Mau tìm kỹ lại đi, nếu cần thì hãy xới tung cái hoàng cung này lên mà tìm!!
Tên lính cúi đầu chào một cách sợ sệt trước khi chạy vội ra ngoài. Hắn thừa biết hậu quả của mình một khi mệnh lệnh được chủ nhân ban ra mà không thực hiện được. Orochimaru ngả người về phía sau, đôi mày nhíu lại vì toan tính. Kế hoạch chiếm đóng đại nội gần như đã thành công ngoài mong đợi. Bọn lính của hoàng gia cũng không chút mảy may nghi ngờ mà nếu có nghi ngờ, chúng cũng không dám manh động bởi chính thái tử Sasuke là người đã trao cho hắn quyền điều binh trong thời gian chàng dẫn quân đoàn Nakkmi tham chiến ở Shimoss. Hắn cũng không lo dân thành biết được cuộc tạo phản này bởi mọi thứ vẫn đang trong vòng bí mật tuyệt đối và khi mọi chuyện vỡ lở ra ngoài thì có lẽ hắn đã ngồi ấm trên vương vị quyền lực kia rồi.
Chỉ còn một rắc rối duy nhất. Đúng hơn là một sự phiền phức và nguy hiểm. Đó chính là Haruno Sakura – thái tử phi tương lai, người duy nhất trong thành lúc nay có quyền điều động số quân đội ít ỏi của hoàng gia, kêu gọi dân thành vùng lên phản đối cuộc mưu phản hay phức tạp hơn nữa là báo tin về thành Konoha, tận dụng lúc Lôi Thành đang hỗn loạn để đưa quân viễn chinh Hỏa Quốc sang tấn công. Cô ta hoàn toàn có thể lựa chọn cách thứ ba để trả thù cho những gì anh trai cô ta phải chịu ở núi Samraya ngày trước. Điều cần thiết phải làm bây giờ là mau chóng tìm ra cô công chúa đó và càng sớm càng tốt, giết cô ta để thị uy binh lính lẫn dân thành.
Nhưng tại sao cô ta lại đột ngột biến mất khỏi hậu cung? Chẳng lẽ cô ta biết trước hắn sẽ tạo phản? Hay là Sasuke đã dự đoán trước chuyện này nên mới chuyển cô ta đến một nơi nào đó an toàn hơn? Orochimaru lắc đầu ngán ngẩm cho những suy nghĩ nông cạn của mình. Thật chẳng ra làm sao. Nếu Sasuke biết trước mọi việc thì đâu có dễ dàng giao cho hắn quyền lực tối cao rồi lại còn dẫn quân đoàn số một ra khỏi thành, như thế chẳng khác nào mở đường cho hắn tạo phản. Tên tiểu tử ấy có thể nông cạn do tuổi trẻ nhưng chắc chắn không đến mức ngây ngô vậy đâu. Người ta vẫn thường nói dòng máu Uchiha là dòng máu nguy hiểm nhất. Phải loại bỏ mọi mối nguy hiểm ngay từ bây giờ.
-Kidoumaru!! – Orochimaru cất tiếng gọi.
Từ bên ngoài, một thanh niên cao lớn với nước da ngăm đen bước vào. Anh ta cúi đầu trước chủ nhân một cách kính cẩn.
-Ngài có chuyện gì sai bảo?
-Ta muốn biết… – Tể tướng ngần ngừ – … số lính của gia tộc Uchiha còn lại trong thành là bao nhiêu?
Người thanh niên khựng lại. Sau một lúc suy nghĩ, anh ta trả lời:
-Rất ít, thưa ngài. Không quá ba trăm người!
Orochimaru mỉm cười. Con số vô cùng lý tưởng để hắn ra tay diệt khẩu.
-Kidoumaru, ta muốn ngươi nội trong vòng đêm nay hãy tìm cách nào… –Đôi mắt hổ phách của hắn sáng rực – … thủ tiêu toàn bộ số quân đó.
-Không khó thưa ngài – Chàng trai đáp bằng khuôn mặt tỉnh táo – Hạ độc là biện pháp đơn giản và hiệu quả nhất.
Orochimaru nhìn tên thuộc hạ với sự hài lòng lộ rõ trên mặt. Hắn phẩy tay:
-Thế thì tùy ngươi. Làm sao thì làm miễn không còn kẻ nào sống sót là được.
-Vâng thưa ngài – Kidoumaru trả lời một cách tự tin. Anh ta cúi chào rồi bước vội ra ngoài để lo liệu mọi việc.
Khi bóng người hầu cận đã khuất, Orochimaru lại cố suy nghĩ để tìm ra chỗ mà công chúa Sakura có thể lẩn trốn. Và dường như, hắn đã nghĩ ra một nơi.
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Sakura bước qua bước lại trong căn phòng nhỏ. Sự nóng ruột làm nàng khó chịu đến phát điên. Làm sao nàng có thể ngồi yên một chỗ khi biết chắc rằng ngoài kia có kẻ đang tiến hành đảo chính và nàng sẽ trở thành mục tiêu truy bắt hàng đầu của hắn. Còn thái tử nữa. Việc chàng đột ngột chuyển nàng đến Bắc Ly cung có liên quan gì đến điều này không? Nếu chàng đã lường trước sao còn cố tình bỏ Lôi Thành để đến Shimoss? Hàng trăm câu hỏi cứ ong ong trong đầu nàng mà không tài nào tìm ra lời giải đáp. Có lẽ cách duy nhất để biết được sự thật là phải trốn thoát khỏi nơi đây và báo tin cho bên ngoài. Nhưng nàng biết làm thế nào để gửi thư khi mà con chim bồ câu duy nhất nàng đã thả về Hỏa Quốc và chưa quay trở lại.
Sakura bước ra cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Quá cao để có thể nhảy trực tiếp xuống. Nàng hoàn toàn không muốn mình mất mạng trong tình cảnh ngớ ngẩn như vậy. Sakura chăm chú quan sát mái ngói và hàng hiên của những ô cửa sổ tầng dưới đang nhô ra. Nếu có một chút khéo léo thì chắc nàng có thể lợi dụng địa thế này để từ từ di chuyển xuống mặt đất. Nghĩ là làm, nàng kéo tấm màn cửa sổ xuống, dùng dao gọt hoa quả xẻ chúng thành những sợi vải dài và chắc chắn. Một đầu sợi vải được nàng cột chặt vào chân giường, đầu còn lại nàng thả qua lối cửa sổ. Sợi dây rơi xuống khoảng không, không đủ dài để chạm đến mặt đất nhưng chỉ cần xuống tới khoảng cách đó thì nàng đã có thể tự tiếp đất an toàn.
Xong đâu đấy, nàng hé cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Bọn lính vẫn đang đứng gác một cách nghiêm túc. Nàng lại nhìn xuống dưới cửa sổ để kiểm tra thêm một lần nữa và tự chắc chắn rằng không có ai ở đó cả. Công chúa Sakura mỉm cười. Tay nàng nắm chặt sợi dây và bắt đầu bước chân qua cửa sổ.
Có vẻ mọi việc không đơn giản như nàng nghĩ khi nàng cảm nhận được sự khó khăn của việc đu-dây-leo-xuống. Nền tường quá trơn nên chân Sakura đã trượt qua đó mấy lần lúc cố gắng tìm điểm tựa. Cộng thêm việc gió bạt mạnh khiến mái tóc nàng cứ bay lòa xòa, có khi phủ cả mặt làm tầm nhìn trong đêm bị hạn chế vô cùng. Đôi bàn tay Sakura mỏi nhừ vì phải bám chặt vào sợi dây vải và nàng có thể nghe rõ tiếng lầm bầm tức tối của mình mỗi khi có cơn gió lạnh buốt ào qua:
-Thái tử Sasuke, ta thề là ngài sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả những điều tệ hại này!
Chân Sakura đáp xuống mặt phẳng của một mái hiên. Nàng thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất cho đến lúc này mình vẫn còn giữ được mạng sống. Tuy nhiên, khi nhìn xuống cái mặt đất còn xa vời vợi kia thì mồ hôi trên mặt nàng bắt đầu túa ra.
-Chậc chậc!!! – Sakura nuốt nước bọt đánh ực, đôi mắt xanh ánh lên cái nhìn đầy ngao ngán.
Có vẻ như mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Orochimaru bước chân lên bậc cầu thang của tòa tháp cao nhất Bắc Ly cung, theo sau hắn là ba thuộc hạ choàng áo đen. Đây là nơi mà hắn dám cá rằng công chúa Hỏa Quốc đang lẩn trốn. Không nơi nào an toàn hơn cung điện của thái tử tối cao và cũng không nơi nào lý tưởng để lẩn trốn hơn căn phòng trên đỉnh tháp, nơi tiên vương thường dùng làm phòng nghỉ ngơi và sám hối. Tên thái tử trẻ ranh ấy đã rất khôn ngoan khi bí mật đưa vị hôn thê đến giấu ở đó nhưng hắn cũng chẳng gặp khó khăn gì khi giết một vài nữ tì để răn đe, bắt bọn người hầu đã phụ trách việc chuyển cung khai ra sự thật.
Cánh cửa gỗ lớn hiện ra sau nấc thang cuối cùng. Một tốp lính mặc sắc phục hoàng gia đứng gác ở đó nhìn chằm chằm vào những kẻ đang đi tới bằng con mắt cảnh giác cao độ. Quả nhiên dự đoán của Orochimaru đã không sai. Có lính gác nghĩa là có yếu nhân. Cô gái đó chỉ có thể ở trong căn phòng này mà thôi.
-Ta muốn gặp công chúa Sakura! – Hắn điềm tĩnh bước về phía trước, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười cong cớn và giả tạo.
Một trong số đó e dè trả lời:
-Có lẽ có gì nhầm lẫn chăng, thưa tể tướng? Chúng tôi được lệnh canh giữ phòng sám hối từ lâu. Làm gì có công chúa nào ở đây.
-Ngươi chắc chắn chứ? – Orochimaru nhướng mày.
-Vâng, thưa tể tướng.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm sáng lóe lên trong bóng tối tờ mờ. Hai cái đầu đứt lìa ra khỏi thân, rơi kịch xuống đất. Máu nhuộm đỏ quân phục xanh thẫm.
Orochimaru miết tay trên lưỡi gươm bạc còn vấy thứ chất lỏng màu đỏ tanh nồng. Sắc xám trên làn da hắn tái mét trong đêm. Con rắn bạc quấn trên chuôi kiếm đưa chiếc lưỡi dài mỉm cười ngạo nghễ khi cùng một lúc cướp đi hai sinh mạng vô tội. Thêm một cái phẩy tay từ hắn, những cận vệ phía sau lao vút lên phía trước. Tiếng lưỡi kiếm cứa vào da thịt ngọt lịm vọng lên kèm những tiếng la đứt quãng và âm thanh thân người ngã xuống. Orochimaru bất giác lùi lại vài bước để tránh những giọt máu bắn lên người.
Khi những tên lính cứng đầu đã trở thành những cái xác nằm la liệt trên mặt đất, cánh cửa lớn bị thuộc hạ của tể tướng phá bung ra. Hắn bước vào bên trong một cách chậm rãi, tay vịn chặt thanh kiếm có chút đề phòng. Tuy nhiên, quan cảnh trống trơn trong đó lại là điều mà hắn không hề muốn thấy vào thời điểm đó. Cô công chúa ấy rõ ràng đã nhanh hơn hắn một bước.
-Khốn kiếp!
Orochimaru tức giận vung thanh kiếm qua nghiên mực khiến nó rơi xuống đất vỡ tan và những bức tranh trên bàn rơi sột soạt. Một cái nhíu mày nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt lươn lẹo khi hắn nhìn thấy sợi dây vải buộc vào chân giường đang được thả qua khung cửa sổ. Hắn tiến đến gần hơn, đưa mũi kiếm vào sợi dây rồi bất ngờ cắt đứt nó bằng một nhát chém nhanh gọn.
Không có tiếng động gì đáng chú ý như tiếng người rơi từ trên cao xuống đất. Có lẽ cô ta đã trốn khỏi đây khá lâu rồi. Hắn quay mặt lại và ra lệnh cho thuộc hạ bằng giọng nhát gừng:
-Jiroubou, ngươi lập tức dẫn quân lùng sục bên dưới khu vực này. Shakon, ngươi hãy kiểm tra các cửa dẫn ra khỏi hoàng cung và đảm bảo rằng không ai có thể ra ngoài mà chưa có lệnh. Tayuya đi nói với Kidoumaru nhanh chóng thực hiện kế hoạch hạ sát. Tất cả phải hoàn thành nhiệm vụ trong vòng đêm nay.
-Rõ, thưa chủ nhân.
Ba bóng người vụt biến mất dưới những bậc cầu thang hun hút. Tòa thành chìm trong tiếng mưa rơi rả rích và thê lương. Máu thấm xuống nền đất tạo thành những vết tròn sẫm màu buồn bã.
Orochimaru đã không để ý rằng: từ trên mái ngói của chính điện, một bóng người khoác áo choàng xanh dương đang lặng lẽ quan sát mọi diễn biến, kể cả cuộc đào tẩu đầy ngoạn mục của công chúa Sakura lẫn cơn lôi đình của hắn khi để vuột mất con mồi quý giá. Người đó nhếch miệng cười, đôi đồng tử đỏ rực sáng quắc trong màn mưa tăm tối.
*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*-+-*
Bắc Thành Shimoss – Dinh tổng trấn.
Kin Enato thong thả bước về căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, nơi có nàng vũ công xinh đẹp đang chờ đợi. Cảm giác lâng lâng vì men rượu và sự nóng lòng được chiêm ngưỡng dung nhan giấu kín sau lớp màng che khiến chàng ta sải bước nhanh hơn. Những cận tướng đi theo phía sau liên tục vỗ vào vai chàng với những tiếng chúc mừng, vài câu hờn mát bông đùa với vị chủ tướng tốt số. Đáp lại những điều ấy, Kin đều mỉm cười có phần thích thú và mong đợi.
Chàng đã đứng trước cửa phòng. Các tướng quân đều mạn phép cáo lui sau cái liếc mắt ý nhị và tiếng cười khúc khích của các nữ tì vang lên khi họ giúp chàng cởi tấm áo khoác lông thú.
Kịch!
Cánh cửa phòng bật mở khi chàng vặn tay vào nắm chốt bằng đồng. Mùi mộc lan thoang thoảng bay trong căn phòng phủ rèm màu nâu nhạt. Chiếc giường rộng đặt giữa phòng thêu hình đôi chim vàng oanh tinh xảo bằng chỉ màu đính những hạt kim sa lấp lánh. Những bó hoa bất tử nở rộ treo rải rác trên nền tường láng mịn tạo nên cảm giác ấm áp và mơ màng trong thứ ánh sáng vàng hoe của nến thơm. Tiếng tì bà réo rắt vang lên từ đôi tay nhỏ nhắn của cô gái đang ngồi trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ khiến chàng trai Kurank bật cười. Tiếng cười làm cô nàng kiêu kì nhíu mày bực dọc và nét cau có trên khuôn mặt thoáng hiện ra sau lớp vải voan. Vẫn nét phất trần và thanh cao như khi nàng đang múa.
Kin bước về phía cô gái, bàn tay khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên và cố gắng nhìn xuyên qua lớp màn che. Nàng buông cây đàn xuống nền đá lạnh.
-Nàng tên gì, đóa bất tử nhỏ bé? – Kin đột ngột lên tiếng.
-Đóa bất tử? – Cô gái bật cười khúc khích – Sao chàng lại nghĩ ra cái tên gọi kì lạ vậy?
Vị tướng trẻ không buồn đáp, chàng đảo mắt quanh bức tường nâu thay cho câu trả lời.
-Rất tiếc – Nàng hạ giọng, gạt tay chàng ra khỏi người mình – Ta thích làm một cánh bướm rực rỡ hơn là những bông hoa không có mùi hương đó. Là nữ tì của ngài đã tự ý dùng nó để trang trí đấy chứ!
Cô gái quay lưng bước đến chỗ chiếc bàn có bộ ấm trà nhỏ bằng sành, mùi thơm từ mái tóc nâu vẫn còn vương lại một chút trên bàn tay chai sạn vì cầm kiếm của Kin. Bằng một chút khéo léo, nàng thả vài loại hương liệu trong khay và những cánh hoa sen hồng phớt đã xé nhỏ vào ấm trà đang bốc khói nghi ngút, khuấy nhẹ tay bằng chiếc muỗng bạc. Làn khói mỏng manh bay lên theo không khí mang mùi hương ngây ngất, dễ chịu làm ấm lòng người.
Nàng bưng chiếc tách đến trước mặt vị chủ tướng và mời mọc bằng giọng ngọt ngào:
-Ngài uống thử nhé! Loại trà này được pha theo công thức bí truyền của gia đình tôi đấy.
Kin nhấp môi. Mùi hương xộc thẳng vào đầu gây chút cảm giác khó chịu nhưng đầu lưỡi lại cảm thấy vị ngọt vô tận từ thứ chất lỏng màu nâu này. Không tệ chút nào! Chàng tự nhủ khi đã uống cạn chiếc tách. Cô gái mỉm cười hài lòng và ánh mắt nâu háo hức như đang chứng kiến điều gì đó thú vị lắm. Kin định dùng tay mình vén chiếc mạng che mặt của người vũ nữ nhưng bị nàng lùi bước ngăn cản:
-Trước khi để ngài nhìn thấy khuôn mặt ta, ta muốn ngài xem một thứ.
-Xem ư? – Khuôn mặt vị tướng cau lại bực dọc – Thứ gì chứ?
-Đừng nóng ruột! – Nàng lại nhoẻn miệng cười, một ngón tay khẽ đặt lên miệng – Đảm bảo với ngài thứ này sẽ khiến ngài hết-sức-bất-ngờ đấy.
Nàng ta thong thả bước về phía cửa sổ, kéo tấm rèm rộng sang hai bên để lộ khoảng trời đen thăm thẳm với tiếng gió rít thê lương và bóng lá cây dập dờn lạnh lẽo. Nàng lại cúi mình xuống, lấy ra những cái lọ kim loại kì lạ đã được giấu sau cánh cửa từ bao giờ. Thứ bột đen đựng đầy trong đó bốc mùi hăng hắc đến khó chịu. Bỏ qua ánh mắt tò mò của Kin, nàng quẹt một que diêm, châm lửa vào sợi bấc ở giữa hộp, đậy chiếc nắp kim loại kín lại để chất bột đen không bị gió thổi bay ra ngoài.
Dường như Kin Enato đã nhận ra đó là thứ gì, vị chủ tướng vội chạy đến chỗ cô vũ nữ với nét mặt hoảng hốt nhưng một cơn choáng đột ngột xuất hiện trong đầu khiến chàng ta ngã quỵ tại chỗ. Cùng lúc cô nàng ném chiếc hộp lên cao, cách khá xa vị trí mình đang đứng. Ngọn lửa nhỏ gặp gió lớn nhanh chóng liếm cháy sợi đốt và…
Bùm!!!
Quả cầu lửa bùng cháy trên không trung sau tiếng nổ làm rung chuyển cả Shimoss. Tòa thành sáng rực như ban ngày bởi muôn vàn đốm lửa đang rơi xuống kèm theo tiếng nổ lụp bụp trên những mái nhà. Quân Kurank náo loạn bởi không biết chuyện gì đang xảy ra. Chim chóc từ những vòm cây bay tán loạn. Sông Raiya như một tấm gương khổng lồ phản chiếu thứ ánh sáng vàng rực càng làm không gian thêm chói lòa.
Người vũ nữ ung dung đứng nhìn quang cảnh tuyệt đẹp này bên ô cửa sổ, đôi mắt mơ màng và nét mặt hài lòng vô đối. Kin Enato ném cái nhìn tức tối về phía nàng khi mà tay chân hắn không thể cử động, chỉ có thế mấp mấy vài tiếng khó nhọc:
-Ngươi… đó là…!?!
-Là pháo hiệu – Nàng tựa lưng vào bức tường, buông ra câu trả lời nhẹ hẫng – Đã đến lúc quân đoàn Nakkmi lấy lại thành Bắc Thành rồi.
Đôi mắt tên tướng trẻ mở to, hỗn độn trong mớ cảm giác vừa ngạc nhiên, vừa thảng thốt nhưng lại vừa không tin vào điều đã nghe thấy.
-Không thể nào có chuyện đó. Chính Orochimaru đã thông báo rằng quân đoàn ấy mới xuất quân sáng nay thôi mà?!?
Tiếng cười mỉa mai bật ra trên đôi môi cô gái. Gương mặt nàng bừng sáng lên khi những tàn lửa nóng hổi kia rơi xuống nóc dinh tổng trấn như một cơn mưa sao băng đẹp đến chết người.
-Lỗ hổng trong kế hoạch của các ngươi là đã quá tin vào Orochimaru và cuộc nổi loạn của hắn trong thành. Thực ra, hoàng gia Uchiha đã biết việc hắn liên minh với tộc Kurank từ lâu. Thành Shimoss để các ngươi đánh chiếm dễ dàng như vậy… chẳng qua là để đánh lạc hướng con rắn độc kia thôi.
Cơn đau thấu ở ngực nổi lên như muôn vạn mũi kim châm nhưng cái điều vừa nghe từ miệng cô gái kia mới thật sự làm Kin bàng hoàng. Tay chân chàng bủn rủn, không tài nào cử động được.
-Ngươi… thuốc độc… – Chàng gằn từng chữ.
-Ta đã nói rồi, loại trà ấy pha theo một công thức bí truyền. Đương nhiên, ta đã thêm vào đó vài loại độc dược hay hay để tăng thêm hiệu quả. Bướm đêm là loại bướm có độc mà – Nàng nhún vai – Đằng nào thì ta cũng là nữ nhi, đâu thể một mình đối phó với đại tướng như ngài. À, lúc nãy ngài muốn biết tên và nhìn thấy khuôn mặt ta đúng không?
Vừa nói, nàng vừa với tay ra phía sau, tháo bỏ nút thắt của tấm khăn voan.
-Dù sao, cũng nên làm thỏa lòng kẻ sắp chết – Tấm khăn mỏng manh rơi xuống đất, để lộ nụ cười lạnh lẽo như tử thần trên khuôn mặt kiêu hãnh hoàng tộc – Nghe cho rõ đây, Kin Enato. Ta là Nishizawa Tenten, quận chúa của Lôi Thành đồng thời là người được thái tử Uchiha giao nhiệm vụ chỉ huy quân đoàn Nakkmi chinh phạt tộc Kurank, lấy lại thành biên cương Shimoss.
Tiếng nắm tay rắc rắc của vị tướng trẻ đang nằm bệt dưới sàn vang lên cùng với khuôn mặt nghiến lại đầy giận dữ, tưởng chừng như đó là con thú hoang có thể lồng lộn lao đến xé nát người con gái nhỏ bé kia bất cứ lúc nào. Vậy mà nàng vẫn điềm nhiên như không, có lẽ vì biết quá rõ tác dụng của loại độc mà mình đã sử dụng. Quả đúng như vậy, khuôn mặt chàng trai Kurank dần tím tái lại một cách nhanh chóng và không quá ba giây sau, chàng ta gục mặt xuống nến đất trút hơi thở cuối cùng sau tiếng la đau đớn và đôi mắt còn mở trừng trừng đầy căm phẫn, bất phục.
Từ ngoài cửa sổ, một bóng người nhảy qua các cành cây và bước chân vào căn phòng đó hết sức nhẹ nhàng. Đó là một người thanh niên còn trẻ, anh ta cúi mình cung kính:
-Người không sao chứ, quận chúa?
-Ta không sao – Nàng trả lời – Vất vả cho anh rồi, tướng quân Hayate.
-Không đâu ạ – Chàng trai mỉm cười – Nhưng quả thật việc giả chết nằm trong đống xác người hôi tanh ấy hơn một ngày trời kinh khủng hơn thần đã tưởng tượng.
Hayate vừa nói vừa diễn tả bằng khuôn mặt nhăn nhó khiến Tenten không khỏi buồn cười. Nàng nghiêng nghiêng đầu làm mái tóc nâu xõa ra trên bờ vai:
-Đừng lo, về kinh thành ta sẽ đền bù cho tất cả những chuyện này. Bọn tướng quân dưới kia sao rồi?
-Loại thuốc mê quận chúa cho vào mấy vò rượu dưới hầm cách đây vài ngày đã có tác dụng rất tốt. Thần đảm bảo chẳng